- English*
- Chinese
- Spanish
- Vietnamese
Maturing as a Person and as a Cultivator
Greetings Master, greetings fellow practitioners!
I am an 18-year-old young practitioner from Australia; although I was born in a family of practitioners, it wasn’t until I was 13 that I truly understood what cultivation was actually about. Prior to that, I had stopped all Dafa related activities for more than a year. Upon starting cultivation and having broken through some of the misconceptions I had as a child, I began applying the requirements of a true cultivator for myself. I also began to participate in more Dafa projects and eventually took on more responsibilities to encourage myself to pursue higher standards, all of which made me realize the merits of challenging myself. As a result, I have gained deeper understandings of cultivation and would like to share them with everyone.
- Exceeding Personal Expectations
This year Shen Yun was set to perform 20 shows in Sydney, Australia. The number of tickets to be sold was the most out of any city in Australia, so additional help was required to push the ticket sales. I had recently graduated from high school and had four months of holidays. I could have chosen to spend that time to relax after 12 years of schooling, but instead, I’d decided to volunteer my time in Sydney to help with the Shen Yun promotion. My first time helping out with Shen Yun ticket sales was for the 2019 season and it started as a leap of faith. Because I was only 17 years old, I was reluctant to give it a try, but I found that having been pushed out of my comfort zone, it enabled me to improve faster. This year, my plan was to stay with my grandma in Sydney and help out for the month and a half I was going to be there. I am very lucky that I have parents who are practitioners and were willing to pay for my flight to Sydney. And because all of the costs were covered by my parents and my grandma, I left home with a steady mindset that I was there to endure any hardship thrown at me, no playing around; just complete devotion to helping Master save sentient beings. During my time in Sydney, I was faced with many difficult challenges that really tested my faith. It came in the form of mental and physical ordeals that pushed me to my limits. Among all the hardships suffered, two instances especially stood out for testing my utmost limits; and in passing, I realized that I surpassed my expectations for myself in terms of faith and forbearance.
The first instance was in the last few weeks of my stay in Sydney. We were short on practitioners to do different projects for Shen Yun marketing and I was approached to see if I was willing to go to business parks to introduce Shen Yun to the upper class of society. I was already comfortable with doing shopping center sales despite little success, but the thought of visiting the upper-class society was very daunting for me. I was once again very reluctant to step out of my comfort zone. Although it was similar to introducing Shen Yun at the shopping centers, these people were certainly of a higher social status. All sorts of fear and concerns clouded my thoughts. I was concerned about messing up. I had an attachment to face and I think, most of all, I felt that I would to some degree be at the mercy of those we visited. After much deliberation, I forced myself to agree. It was a situation where I felt that I was to lose, yet I chose to continue because I knew that from a cultivator’s perspective, the sacrifices couldn’t compare with the gains.
When we went to the first building and started, I immediately didn’t want to continue, my fear of messing up and attachment to face was brought up. It was the first time in all the challenges that I’d set myself where I thought I could not force myself to go on and wanted to tell the aunty practitioner I was with that I couldn’t do it anymore. It took every ounce of my righteous thoughts to go against my attachments and continue on. I went several times and every time I was faced with the same fears and a somewhat heavy heart, but each time it got lighter. Deciding to continue on was a very tough decision. I had to rationalize my thoughts and will myself to persevere. One of the practitioners I went with said that it was like the “roaming about” Master talked about in Zhuan Falun:
“Anything can happen. But the secondary soul will conduct itself as a practitioner at all times, and handle its interactions with others well, being mindful of and perfecting its character, and never falling for the many worldly temptations it encounters.” (Zhuan Falun, The Eighth Talk)
Similarly, to ‘roaming about’ we would go from office to office and introduce Shen Yun to different people. Some were receptive, but some were cold, and my xinxing was tempered as I felt humiliation when we were rejected or ignored. Having to knowingly put myself in a position where I could lose face, I found the whole process very challenging. But once it was over, I realized that I had removed a layer of attachments. When I went back to the shopping center, I felt unfazed by many situations that came to test my xinxing. Through this experience, I emerged successfully as I overcame my limits.
The second instance that tested my utmost limit was my biggest test of faith in Master. Last year, when Shen Yun arrived and I helped out, I ended up falling victim to serious sickness karma and was in bed for a whole week. At one point I had lost all sense of balance and in a week I lost five kilograms. This year the same situation happened. Once again, it started with a headache in the morning as I went to help out backstage. Both times, I would endure until the afternoon and I would lose all strength in my body. Last year when the tribulation arrived, I had decided to wait it out and didn’t reject the interference of the old forces. This resulted in the tribulation lasting for several weeks. This year, when the same situation happened again, my righteous thoughts were significantly stronger. When it worsened, I started sending forth righteous thoughts to completely reject the arrangements of the old forces. When I started losing strength, I kept affirming in my mind without so much as a hint of doubt that “I am a Dafa disciple and nothing can move me.” With resolute faith in Master, I supplemented the loss of strength in my body with my righteous thoughts and strong will. Without righteous thoughts, I would not have had the ability to move, let alone carry myself up several flights of stairs to reach the cafeteria. Whilst I was uncertain when this ordeal would be over, it didn’t matter for me as I had complete faith in Master. It was the ultimate test of willpower and with the encouragement of the practitioners around me, a tribulation that lasted for five weeks last year was over within five hours. This tribulation showed me the power of righteous thoughts and how much I could still push myself.
My time in Sydney brought me completely out of my comfort zone as I was thrown into a different environment. It made me realize how important it was to actively push ourselves to do better in any environment and more importantly to exceed our expectations of how much we can handle hardship. In the face of challenges, we can strengthen our faith and righteous thoughts and enlighten to new understandings.
- Faith and Motivation
Returning from Sydney, I came back to the environment that I was most familiar with. But the environment itself brought about another challenge. Away from the heat and pressure, the environment was less confronting and therefore, attachments were harder to detect. In a comfortable setting, the struggle was to maintain the diligence and urgency I had when I was in a cultivation-focused environment. Back home, I inevitably had to split my focus. I had to catch up on the weeks of university work I’d missed out on, so there was a large difference in starting point compared to when I was in Sydney. I slowly started to feel less motivated to do anything productive and my self-discipline started to erode. Master has said:
“That is why I say that despite the fact that it seems like, with this relaxed approach to cultivation, there are no regulations, no commandments, no systems of rules, and nobody keeping you in line, the requirements are actually extremely high, for you must keep yourself in check and you must arrive at the standard by your own doing. But, precisely because the responsibility is great and the place you cultivate to is high, there couldn’t possibly be a devil monstrous enough in human society to directly create trouble for you.” (“Fa Teaching Given in Manhattan”, Collected Fa Teachings,Vol. X)
This problem became even more pronounced with the outbreak of the CCP virus resulting in lockdowns around the world. Everyone is in an environment where the temptation of relaxation and the attachment of laziness is tested. In the beginning, I couldn’t even maintain at least an hour of exercise a day. On most days, I would wake up at 8 AM and be on my phone for another 40 minutes until I got up. Instead of doing the exercises, my ‘rest’ would be to take a nap or spend more time on my phone. I wanted to do better and I knew I had to do better. With the lack of a physical cultivation-focused environment, my ability to discipline myself waned. Only with faith against mental uncertainty did I manage to ensure I continued to do the basics of what a Dafa disciple should do. As I was struggling to improve, Master arranged for an incident to take place to enlighten me.
It all began in early March when a Malaysian young practitioner contacted me while I was studying the Fa with some other young practitioners online. He left his contact details and when I reached out to him, he said he was looking for young practitioners to study the Fa with, in Chinese. Unfortunately, being based in Australia, our sharings were all in English so he was out of luck. We subsequently kept in contact, as he asked for advice on how to coordinate young practitioners. One day, he asked if he could add me to a group chat for Chinese young practitioners in the Asia Pacific region, and I agreed. This seemed very much predestined as the timing was just when we were about to organize the experience sharing conference for young practitioners.
A week or so later, out of the blue, one of the Taiwanese group members reached out to me individually and asked me if I knew a certain young practitioner. I was very shocked. I knew this young practitioner he mentioned because a few years ago we used to study the Fa together online. She had moved from Malaysia to Tasmania, an island of Australia, to study. At the time when she was moving, she had reached out to me, asking if there were any practitioners in Tasmania. Unfortunately, there weren’t any contactable practitioners there, so she was going to be in a remote place with no family and no practitioners. Beating the odds, to have been able to reach out to her again after so many years was an incredible case of predestined relationship.
This incident highlighted that even during the lockdown, where the pandemic separates us practitioners physically, we are still interconnected through the predestined relationships arranged by our Master. As Dafa disciples, we walk together on the path of cultivation, and Master is also constantly looking after us. The lack of a physical cultivation environment does not mean we can slack off in cultivation, and our faith should not waver when everything around us seems stagnant and mundane.
Master said in the 2015 West Coast Fa Conference:
“In the past people talked about certain cultivators meditating facing a wall for nine years or their entire lives and enduring suffering all alone. Practicing in monasteries, mountains or forests, cut off from the ordinary world, and going through years of toil and suffering—how lonely would that be? But that is not the approach you are to take. And yet some people still loathe how long it’s taking. Yet in all of history no one has ever cultivated for only such a short time. But these people have allowed themselves to grow lax, and when even just a little interference comes, they forget that they are Dafa disciples. What are you cultivating for? For your reputation? Out of resentment? For the attachments you harbor? For your loved ones? For the things you’re attached to? For the things you can’t let go of? Aren’t all of these exactly the things that you should be getting rid of?”
The incident coincidentally came at a time when I was thinking of ways to help young practitioners. I had wanted to share this in the hopes that I could help young practitioners become motivated during a time like this. Despite the fact that I felt I wasn’t doing the best, I sincerely felt that Master arranged this incident to benefit me, and I feel that in turn, it is my responsibility to help others by sharing. It reminded me of the cultivation saying in Lecture One, Zhuan Falun, “Cultivation depends on one’s own efforts, while the transformation of gong is done by the Master.”
Reflecting back on my unproductive state, I now look at this ‘motivation’ in a different light. Instead of seeing it as the positive driving force that gets things done, I now see it as only applicable to everyday people. To cultivators, it is caused by sentimentality and it is an obstacle in our cultivation. Everyday people can be motivated to do something if it goes with their mood or their liking. In contrast, as Dafa cultivators, we should not use sentimentality to determine whether we will do something or not. Be it in cultivation, being a student, a young professional, or performing any other roles, it is our responsibility to complete our tasks to the best of our ability. Instead of doing things because we are motivated, it should come from our rational understanding of the Fa. We should not be unmotivated when we perceive the setting around us to be mundane and stagnant. And to get rid of this attachment requires righteous faith to guide us in times of uncertainty. It is difficult to move forward based only on righteous faith whilst cultivating in uncertainty. But the level of difficulty corresponds to the mighty virtue we will accumulate. It reminds me of Shen Yun’s 2018 dance piece “Awakening”, where a soldier toils away in the Mogao caves, painting murals of heavenly scenes in solitude in repentance. Persevering with only a pious but weary heart against the hardships, desires, and the mundaneness of life. Moved by his faith and perseverance, divine beings illuminate the cave with their presence rewarding him a celestial scene.
The aforementioned incident also reminds me of the last lines of the Shen Yun podcast for Dunhuang, the 2017 musical piece for “Awakening”, “The ancients believed that deities would reveal themselves to the faithful. In turn, the faithful have a sacred duty to share what they witness, that there is more to life than meets the eye.” I hope everyone benefits from this conference and shares to inspire more diligence in each other!
Above is my limited understanding, please point out anything inappropriate.
Thank you Master, thank you fellow practitioners.
Heshi
Minghui Article Link: Maturing As a Person and As a Cultivator
在修煉與成長中走向成熟
尊敬的師父,各位同修好,
我是一名來自澳大利亞的18歲青年大法弟子。雖然出生在大法弟子的家庭,但是直到13歲的那一年,我才真正明白修煉的意義。在此之前,我有一年多沒有學法煉功或者參加任何大法的活動。當重新開始修煉,突破了孩提時代對法上不理解的地方之後,我開始按照一個真正的大法修煉者的標準來要求自己。同時,我也開始參加更多的大法項目,並通過承擔更多責任來鼓勵自己追尋更高標準。這些都讓我明白了挑戰與突破自我大有裨益。由此,我加深了對修煉的理解,想在這裡和大家分享。
- 超越自我的預期
今年神韻在澳大利亞悉尼市預定上演20場,票數是相較境內所有城市中最多的,因而售票等方面都需要更多支持。我當時剛從高中畢業,有四個月的假期,本可以選擇在完成12年的學業後休息一陣,但我還是決定到悉尼參與神韻推廣。記得第一次參與神韻推廣售票是在2019年的演出季,當時是憑著對大法理性上的認識答應的。由於只有17歲,開始時有點猶豫,但是之後發現跳出自己的舒適圈會提高的更快。今年,我計劃假期去悉尼的奶奶家待一個半月,在此期間幫助推廣神韻。非常幸運父母都是同修,並願意幫我支付往返機票費用。由於父母和奶奶承擔了我此次行程的所有花銷,我在出發時下定決心克服萬難,絕不馬虎,為了兌現神聖的誓約:助師正法救度眾生。在悉尼期間,我確實遇到了許多艱難的挑戰,以身體病業假象或心性關的形式將我推到極限,著實的考驗了我對法是否堅信。在所有經歷的難關中,有兩件事尤為顯著的挑戰了我當時的極限,在過去之後,我意識到我超越了自己對大法堅信程度和忍耐力的預期。
第一件事發生在我在悉尼的最後幾個星期。當時神韻市場推廣的不同項目上缺少同修參與,我被問及是否願意去商業區向上流社會人士介紹神韻。雖然當時自己在商場售票成功率並非理想,但已經比較適應這種推廣環境了。去拜訪上流社會人士的想法讓我望而卻步,我又一次非常猶豫的走出自己的舒適圈。雖然推廣模式上和商場相似,這些人的社會地位卻是更高。各種擔心與恐懼佔據了我的腦海,我很擔心會把事情搞砸,這是出於對面子心的執著,而且最重要的是我覺得從某種成度上訪客作為推廣的一方多少會受制於人。在反复思考之後,我敦促自己答應下來。這一次感覺自己就快要退縮下來了,不過最終我還是選擇迎難而上,因為我知道按照法的要求從修煉者的角度看待失與得,失去的都是不好的東西,和得到的不成正比。
當我們走進第一棟大樓時,突然我心裡又打起退堂鼓了,怕失敗的心和面子心一擁而上。這是在所有遇到的挑戰中第一次讓我覺得無法再讓自己堅持下去的難關,並且我真的想和同行的阿姨同修說自己實在無法繼續堅持了。這一次真的是憑藉我所有的正念才擊敗了這些執著心並支撐我最終堅持完成。之後數次去商業大樓的推廣中,每一次我都面臨著同樣的恐懼與心理負擔,不過這些干擾每一次都在減少,心也越來越輕鬆了。下決心堅持下去是一個非常艱難的決定,我必須先調整思緒扭轉心態,讓自己有意志力堅持下去。同行的一位同修說這就像師父在《轉法輪》中說的「雲遊」一樣:
「雲遊是相當苦的,在社會中走,要飯吃,遇到各種人,譏笑他,辱罵他,欺侮他,甚麼樣的事情都能遇到。他把自己當作煉功人,擺正與人的關係,守住心性,不斷提高心性,在常人各種利益的誘惑下不動心。」(《轉法輪》第八講)
我們也如同雲遊一般,從一個辦公室到另一個辦公室,向不同人群推廣神韻。有些人願意接待,但是也有些非常冷淡,我感到這時自己的心性受到考驗,因為在當被拒絕或是無視時我有被羞辱的感覺。整個過程都非常具有挑戰性,必須在明知可能會丟面子的情況下依然堅持前行,但是堅持做完之後,我發現自己又破了一層執著的殼。再回到商場後遇到的很多考驗心性的情形之下,我都能不為所動。通過這次經歷,我成功的突破了對自己的限定,感到自己得到了昇華。
另一件挑戰我極限的事是關於信師信法方面的考驗。在去年神韻的演出季,我正在後台幫忙,有一天突然受到嚴重的病業干擾,導致我一周內臥床不起。一度身體失調,在一周內體重驟降5公斤。今年,同樣的情形再次發生,又是在後台幫忙的一個早晨,頭疼再次來襲。兩次我都是只能堅持到下午,之後便全身無力。去年當這一魔難來臨時,我想著休息一會等等看,便沒有及時正念否定舊勢力的干擾,直接導致這一病業狀態持續了數週。今年同樣的情形之下,我的正念強了很多。當這一病業假象加重時,我開始增強正念全盤否定舊勢力的一切安排。當我開始感到要失去力氣時,我不斷的在心中堅定一念「我是大法弟子,誰都動不了我」。懷著對師尊矢志不渝的堅信,正念與堅強的意志讓我的身體再次有了力量,不然我幾乎難以行動,更不用提還要爬幾層樓梯去餐廳吃飯了。因為做到了信師信法,雖不確定這一難最終需要多長時間才能過去,但對我來說戰勝它已經不是個問題了。這是一次對意志力的考驗,在身邊同修的鼓勵下,去年持續了5個星期的病業關今年最終5個小時就過去了。這一魔難向我展現了正念的威力,讓我看到了自己還可以提高的地方。
在悉尼的這段時間裡我到了一個不同的環境中,使我徹底跳出舒適圈,讓我悟到無論在何種境遇下都要主動提升自己從而做的更好,更重要的是突破自己對於克服難關的侷限性認識。面對挑戰時,我悟到這正是加強正念與提高對法理認識的好機會。
2. 正信與精進的動力
悉尼歸來,我又回到了熟悉的環境,但正是這樣的環境又帶來了另一個挑戰。離開了推廣的壓力,修煉環境相對沒有那麼緊張,因而執著心更加不易察覺。在舒適的環境下,保持和在項目繁忙的修煉環境之下同樣的精進和緊迫感相對困難。回家後,許多人中的事不可避免的會分散精力。我不得不補上之前落下的幾週大學課業,環境和我剛到悉尼時大不相同。我漸漸發覺自己的效率和自律能力開始下降。師尊在《各地講法十(曼哈頓講法)》中說:
「所以我說呢,別看這種鬆散的修煉方式看上去沒有條令、沒有戒律、沒有規章制度、沒有人約束你,可是要求卻非常高,因為你得自己約束你自己,你得自己達到標準。正因為責任大、修的高,人類社會又不會出現那麼大的魔來直接給你製造甚麼麻煩。」
這一問題在中共病毒爆發導致的世界範圍內的封鎖限令之下變得更為顯著。每個人都面臨著安逸心和懶惰的考驗。開始時,我竟不能保證每天至少煉功一小時。多數時日我常常是每天8點醒來,花40分鐘看手機後才起床,自我「休息」的時間常常用來睡覺或是花更多時間在手機上。我明白自己必須有所突破了。在沒有太多項目集中的修煉環境之下,只有憑著對大法的堅信才讓我克服了內心的動搖並堅持完成大法弟子最基本要做的三件事。當我在為如何突破現狀而一籌莫展時,師尊通過一件事點化了我。
這一切始於三月初在我和一些青年同修線上學法時,一位馬來西亞的青年同修和我留了聯繫方式,而當我聯繫他時,他說正在找同修一起用中文學法。很可惜的是,在澳洲本地我們幾乎全是用英文交流。後來我們也有保持聯繫,他詢問了一些關於協調青年學員的建議。一天,他問我是否可以把我加到亞太地區華人青年同修的一個交流群裡,我同意了。一切如同安排好了一般,因為那個時候我們正在準備為青年同修組織這次修煉心得交流會。
大約一周之後,群裡一名台灣同修突然聯繫到我,並詢問我是否認識另一位青年同修。我感到非常震驚,因為在好幾年前線上學法時我結識了他所説的這位同修,因為留學,她已從馬來西亞搬到了塔斯馬尼亞(澳洲的一座島嶼)。在前往澳洲之際,她曾經聯繫過我,詢問是否認識塔斯馬尼亞的同修。可惜的是,當時並沒有能聯繫上的同修,所以她將隻身前往到一個沒有家人和同修的偏遠地區。像是注定好了的機緣一樣,出乎意料,在多年後我終於又聯繫到她。
這件事情體現出,即使疫情表面上讓大家很難面對面參與活動或交流,但是師尊為我們安排好的共同精進的緣分又將大家連系起來,形成一個整體。作為大法弟子,在師尊的看護下我們在修煉上一路同行。戶外講真相的修煉環境受到疫情的限制並不意味著我們可以放鬆修煉,即使周遭的一切像是陷入停滯或低迷之中,我們也決不能動搖對法的堅信。
師尊在《二零一五年美國西部法會講法》中說:
「過去講,面壁九年,面壁一輩子,在寂寞中苦熬著;在寺院中,在山林中,不接觸常人社會中苦熬著,寂寞不寂寞?你們沒有那樣,可是有些人卻嫌時間長了;從來歷史上修煉還沒那麼短的,就使自己不精進;稍微有一點干擾,就忘了自己是大法弟子了。你知道你是在給誰修呢?給你的名?給你的氣恨?給你心裏的執著?給你的親人?給你執著的事情?給你放不下的事情在修嗎?那不正好是要去掉的東西嗎?。」
這件事正好發生在當我正思考著如何幫助青年同修形成整體時,我想要把它分享出來,希望青年弟子在當前局勢之下更要有精進的動力。雖然自己還沒有做到最好,但真切的感受到師尊安排了這次機緣讓我在修煉上精進起來,我悟到有責任交流出來和大家共同提高。在修煉上,我想到就像師尊在《轉法輪》中說的「修在自己,功在師父」。
當再次反觀自己不精進的狀態時,我現在能從一個全新的角度認識精進的「動力」了。不同於以往認為「動力」是推動人把事情做好的來源於正面的力量,我現在認識到這只適用於常人。對於修煉人而言,還需要所謂的「動力」恰恰是人的觀念裡對情的執著,正是修煉上的一個阻礙。常人才會因為某件事情符合了他們的觀念、心情或是喜好從而才產生做這件事的動力。而作為大法修煉者,則正好相反,是不能受人的情或觀念左右來決定是否去做。在修煉中,作為一名學生,職場人士或是從事任何其他職業的工作者,盡全力將本職工作做到最好本身就是我們的責任。做事的出發點不是源於感覺有動力去做,而應出自於對法的理性認識。在感到周圍客觀環境變得低迷或消沉時,我們不應該覺得沒有了精進的「動力」。在大環境充斥著各種不確定因素之下,我們需要百分之百的正念與正信的指引來去除這一執著。在不確定中僅靠正念與正信前行是艱難的,但是正因為難,相對應的收穫更多。這讓我想到神韻藝術團2018年的舞劇《造像》,那位將士獨自在莫高窟中日復一日艱苦的雕刻神像,為描繪天國勝境的壁畫上彩來懺悔人世的罪孽。在疲憊中憑著一顆虔誠的心堅持克服艱難險阻與世俗的各種慾望。被他的堅信與誠心打動,神明顯靈照亮了整個洞宇,為他展現了天國的勝景,啟迪他的智慧。
前文所述之事也讓我想起神韻音樂中關於《造像》舞劇的配樂—2017年神韻交響樂曲《敦煌》的結束語:「古人相信神佛會向虔誠的信徒顯靈。因此,信徒則有神聖的義務分享他們的見證。生命遠不止於肉眼所見。」我希望我們能從這次心得交流會中得到提高,更加精進!
以上乃個人淺悟,不當之處,請同修慈悲指正。
謝謝師父,謝謝同修。
合十
明慧網發表鏈接:在修煉與成長中走向成熟
Madurando como persona y como cultivador
¡Saludos venerado Maestro, saludos compañeros practicantes!
Soy un joven practicante de 18 años de Australia; aunque nací en una familia de practicantes, no fue hasta los 13 años que realmente entendí de qué se trataba la cultivación. Antes de eso, había dejado todas las actividades relacionadas con Dafa durante más de un año. Al comenzar la cultivación y haber superado algunas de las ideas falsas que tenía cuando era niño, comencé a aplicar los requisitos de un verdadero cultivador a mí mismo. También comencé a participar en más proyectos de Dafa y eventualmente asumí más responsabilidades para alentarme a seguir estándares más altos, todo lo cual me hizo dar cuenta de los méritos de desafiarme a mí mismo. Como resultado, obtuve una comprensión más profunda de la cultivación y me gustaría compartirla con todos.
- Exceder las expectativas personales
Este año, Shen Yun tenía previsto realizar veinte espectáculos en Sídney, Australia. La cantidad de boletos que se vendieron fue la mayor cantidad de cualquier ciudad en Australia, por lo que se requirió ayuda adicional para impulsar la venta de boletos. Me gradué recientemente de la escuela secundaria y tuve cuatro meses de vacaciones. Podría haber optado por pasar ese tiempo para relajarme después de doce años de escolaridad, pero en vez de eso, había decidido ofrecer mi tiempo como voluntario en Sídney para ayudar con la promoción de Shen Yun. La primera vez que ayudé con la venta de entradas de Shen Yun fue para la temporada 2019 y comenzó como un acto de fe. Debido a que solo tenía 17 años, era reacio a intentarlo, pero descubrí que salir de mi zona de confort, me permitió mejorar más rápido. Este año, mi plan era quedarme con mi abuela en Sídney y ayudar durante el mes y medio que iba a estar allí. Tengo mucha suerte de tener padres que son practicantes y estaban dispuestos a pagar mi vuelo a Sídney. Y debido a que todos los costos fueron cubiertos por mis padres y mi abuela, salí de casa con la mentalidad fija de que estaba allí para soportar cualquier dificultad que me arrojaran, sin estar jugando; solo con una completa devoción para ayudar al Maestro a salvar seres conscientes. Durante mi tiempo en Sídney, me enfrenté a muchos desafíos difíciles que realmente pusieron a prueba mi fe. Llegaron en forma de pruebas mentales y físicas que me llevaron a mis límites. Entre todas las dificultades sufridas, dos casos se destacaron especialmente porque probaron mis límites máximos; y de paso me di cuenta de que superé las expectativas de mí mismo en términos de fe y tolerancia.
La primera instancia fue en las últimas semanas de mi estadía en Sídney. Nos faltaban practicantes para hacer diferentes proyectos para el marketing de Shen Yun y me contactaron para ver si estaba dispuesto a ir a zonas empresariales para presentar Shen Yun a la clase alta de la sociedad. Ya me sentía cómodo haciendo ventas en centros comerciales a pesar del poco éxito, y la idea de visitar a la clase alta de la sociedad fue muy desalentadora para mí. Una vez más fui muy reacio a salir de mi zona de confort. Aunque fue similar a la presentación de Shen Yun en los centros comerciales, estas personas ciertamente tenían un estatus social más alto. Todo tipo de miedos y preocupaciones nublaron mis pensamientos. Me preocupaba la posibilidad de equivocarme, tenía un apego que enfrentar y creo que, sobre todo, sentía que en cierta medida estaría a merced de las personas que visitáramos. Después de mucho pensarlo, me obligué a aceptar. Era una situación en la que sentía que iba a perder, pero elegí continuar porque sé que desde la perspectiva de un cultivador, los sacrificios no se pueden comparar con las ganancias.
Cuando fuimos al primer edificio y comenzamos, inmediatamente no quise continuar, surgió mi miedo a equivocarme y el apego a la reputación. Era la primera vez en todos los desafíos en los que me planteaba pensar que no podía obligarme a seguir y quería decirle a la señora practicante con la que estaba que ya no podía hacerlo. Me tomó cada gramo de mis pensamientos rectos ir en contra de mis apegos y continuar. Fui varias veces y cada vez me enfrenté a los mismos miedos y un corazón algo pesado, pero cada vez se hizo más ligero. Decidir continuar fue una decisión muy difícil. Tenía que racionalizar mis pensamientos y perseverar. Uno de los practicantes con los que fui me dijo que era como el “vagar” del que el Maestro habla en Zhuan Falun:
“…puede encontrarse con toda clase de situaciones. Él se considera a sí mismo alguien que refina gong y balancea bien sus relaciones con la gente, preserva su xinxing, lo eleva constantemente y frente a las tentaciones de todo tipo de beneficios de la gente común, su corazón no se mueve”, “Lección Octava, Zhuan Falun”.
Del mismo modo, parecido a “vagar” íbamos de oficina en oficina y presentábamos Shen Yun a diferentes personas. Algunos eran receptivos, pero otros eran fríos y mi xinxing era templado ya que sentí humillación cuando fuimos rechazados o ignorados. Encontré todo el proceso muy desafiante, teniendo que ponerme a sabiendas en una posición en la que podía perder la cara, pero una vez que terminó, me di cuenta de que había eliminado una capa de apegos. Cuando volví al centro comercial, me sentí imperturbable ante muchas situaciones que llegaron a probar mi xinxing. A través de esta experiencia, emergí con éxito cuando superé mis límites.
La segunda instancia que probó mi límite máximo fue mi mayor prueba de fe en Shifu. El año pasado, cuando llegó Shen Yun y ayudé, terminé siendo víctima de un grave yeli de enfermedad y estuve en cama durante toda una semana. En un momento había perdido todo sentido del equilibrio y en una semana perdí 5 kg. Este año ocurrió la misma situación. Una vez más, comenzó con un dolor de cabeza por la mañana cuando fui a ayudar detrás del escenario. Ambas veces aguantaría hasta la tarde y perdería toda fuerza en mi cuerpo. El año pasado, cuando llegó la tribulación, decidí esperar y no rechacé la interferencia de las viejas fuerzas. Esto dio como resultado que la tribulación durara varias semanas. Este año, cuando volvió a ocurrir la misma situación, mis pensamientos rectos fueron significativamente más fuertes. Cuando empeoró, comencé a enviar pensamientos rectos para rechazar completamente los arreglos de las viejas fuerzas. Cuando comencé a perder fuerza, seguí afirmando en mi mente sin dudarlo: “Soy un discípulo de Dafa y nada puede moverme”. Con una fe decidida en Shifu, complementé la pérdida de fuerza en mi cuerpo con mis pensamientos rectos y mi fuerte voluntad. Sin pensamientos rectos, no habría tenido la capacidad de moverme, y mucho menos subir varios tramos de escaleras para llegar a la cafetería. Si bien no estaba seguro de cuándo terminaría esta prueba, no me importó, ya que tenía plena fe en Shifu. Fue la prueba definitiva de la fuerza de voluntad y con el apoyo de los practicantes a mi alrededor, una tribulación que duró 5 semanas el año pasado terminó en 5 horas. Esta tribulación me mostró el poder de los pensamientos rectos y cuánto podía seguir esforzándome.
Mi tiempo en Sídney me sacó completamente de mi zona de confort cuando fui puesto en un entorno diferente. Me hizo darme cuenta de lo importante que es esforzarse activamente para mejorar en cualquier entorno y, lo que es más importante, superar nuestras expectativas de cuánto podemos manejar las dificultades. Ante los desafíos, podemos fortalecer nuestra fe y pensamientos rectos e iluminarnos a nuevos entendimientos.
- Fe y motivación
Al regresar de Sídney volví al entorno con el que estaba más familiarizado. Pero el entorno en sí trajo otro desafío. Lejos de los roces constantes y la presión, el entorno era más relajado y, por lo tanto, los apegos eran más difíciles de detectar. En un ambiente cómodo, la lucha consistía en mantener la diligencia y la urgencia que tenía cuando estaba en un ambiente enfocado en la cultivación. De vuelta a casa, inevitablemente tuve que dividir mi enfoque. Tuve que ponerme al día con las semanas de trabajo universitario que me había perdido, así que hubo una gran diferencia en el punto de partida en comparación a cuando estaba en Sídney. Poco a poco comencé a sentirme menos motivado para hacer algo productivo y mi autodisciplina comenzó a disminuir. Shifu dijo, en la “Enseñando el Fa en Manhattan”:
“Por eso digo que aunque parece que en esta forma suelta de xiulian no hay reglas, no hay preceptos, no hay regulaciones estructuradas y no hay nadie que te controla, el requisito es muy alto, porque tú tienes que controlarte a ti mismo, tú mismo tienes que alcanzar el estándar. Justamente al tener una responsabilidad tan grande puedes cultivarte tan alto. En la sociedad humana no puede aparecer un demonio tan grande para crear directamente problemas”, “Enseñando el Fa en Manhattan“.
Este problema se hizo aún más evidente con el brote del virus PCCh que provocó bloqueos en todo el mundo. Todos están en un ambiente donde se prueba la tentación a relajarse y el apego a la pereza. Al principio, ni siquiera podía mantener al menos una hora de ejercicio al día. La mayoría de los días me despertaba a las ocho de la mañana y estaba en mi teléfono durante otros cuarenta minutos hasta que me levantaba. En lugar de hacer los ejercicios, mi “descanso” sería tomar una siesta o pasar más tiempo en mi teléfono. Quería hacerlo mejor y sabía que tenía que hacerlo mejor. Con la falta de un ambiente físico centrado en la cultivación, mi capacidad para disciplinarme disminuyó y solo con fe contra la incertidumbre mental logré asegurarme de continuar haciendo lo básico de lo que un discípulo de Dafa debería hacer. Mientras luchaba por mejorar, Shifu arregló un incidente para iluminarme.
Todo comenzó a principios de marzo cuando un joven practicante de Malasia se contactó conmigo mientras estudiaba el Fa con otros jóvenes practicantes en internet. Dejó sus datos de contacto y cuando me contacté con él, dijo que estaba buscando jóvenes practicantes para estudiar el Fa en chino. Desafortunadamente, como estamos en Australia, todos siempre compartimos en inglés, por lo que no estaba de suerte. Posteriormente nos mantuvimos en contacto, ya que pidió consejo sobre cómo coordinar a los jóvenes practicantes. Un día, preguntó si podía agregarme a un chat grupal para jóvenes practicantes chinos en la región de Asia Pacífico, y acepté. Esto parecía muy predestinado ya que el momento era justo cuando estábamos a punto de organizar esta conferencia para compartir experiencias para jóvenes practicantes.
Una semana más tarde, de la nada, uno de los miembros del grupo taiwanés se acercó a mí individualmente y me preguntó si conocía a cierto joven practicante. Estaba muy conmocionado. Conocía a esta joven practicante que mencionó porque hace unos años solíamos estudiar el Fa juntos en Internet. Se había mudado de Malasia a Tasmania, una isla de Australia para estudiar. En el momento en que se mudaba, se había acercado a mí y me preguntaba si había practicantes en Tasmania. Desafortunadamente, no había practicantes para contactarse allí, por lo que iba a estar en un lugar remoto sin familia y sin practicantes. Superando todas las probabilidades, haber podido contactarla nuevamente después de tantos años fue un caso increíble de relación predestinada.
Este incidente me mostró que incluso durante el confinamiento, donde la pandemia separa físicamente a los practicantes, todavía estamos interconectados a través de las relaciones predestinadas arregladas por nuestro Shifu. Como Dafa dizi, caminamos juntos en el camino de la cultivación y Shifu también nos cuida constantemente. La falta de un entorno físico de cultivación no significa que podamos relajarnos en la cultivación y nuestra fe no debería flaquear cuando todo lo que nos rodea parece estancado y mundano.
Shifu dijo, en la “Enseñanza del Fa en el Fahui de la Costa Oeste 2015”:
“En el pasado la gente hablaba de meditar frente a un muro durante nueve años o una vida entera, y sufrir amargamente en la soledad; aguantar sufridamente en monasterios, montañas o bosques, aguantar dura y sufridamente sin contacto con la sociedad de la gente común, ¿cuán solitario es eso? Ustedes no son así, sin embargo algunas personas todavía se resienten por el tiempo largo; pero en toda la historia nadie nunca se ha cultivado en un tiempo tan corto. Pero estas personas se permitieron volverse flojas, y cuando viene tan solo un poco de interferencia, se olvidan de que son Dafa dizi. ¿Sabes para quién te estás cultivando? ¿Por tu reputación? ¿Por tu enojo, resentimiento? ¿Por los apegos que albergas en tu corazón? ¿Por tus familiares? ¿Por las cosas a las que estás apegado? ¿Por las cosas que no puedes soltar? ¿Acaso estas no son justamente las cosas que hay que quitar y eliminar?”, “Enseñanza del Fa en el Fahui de la Costa Oeste 2015”.
El incidente sucedió en un momento en que estaba pensando en formas de ayudar a los jóvenes practicantes. Quería compartir con la esperanza de poder ayudar a los jóvenes practicantes a motivarse en un momento como este. A pesar del hecho de que sentía que no estaba haciendo lo mejor, sinceramente sentí que Shifu arregló este incidente para beneficiarme, y siento que, a su vez, es mi responsabilidad ayudar a otros compartiendo. Me recordó lo que el Maestro dice sobre la cultivación en Zhuan Falun: “La cultivación depende de uno mismo y el gong depende del Shifu”.
Reflexionando sobre mi estado improductivo, ahora veo esta “motivación” bajo una luz diferente. En lugar de verlo como la fuerza impulsora positiva que hace las cosas, ahora lo veo solo aplicable a la gente común. Para los cultivadores es causado por el sentimentalismo y es un obstáculo en nuestra cultivación. Todos los días las personas pueden estar motivadas para hacer algo si va de acuerdo con su estado de ánimo o si les gusta hacerlo. En contraste, como cultivadores de Dafa, no debemos usar el sentimentalismo para determinar si haremos algo o no. Ya sea en la cultivación, siendo un estudiante, un joven profesional o desempeñando cualquier otro papel, es nuestra responsabilidad completar nuestras tareas lo mejor que podamos. En lugar de hacer las cosas porque estamos motivados, debería venir de nuestra comprensión racional del Fa. No debemos estar desmotivados cuando percibimos que el entorno que nos rodea es mundano y estancado. Y deshacerse de este apego requiere una fe recta para guiarnos en tiempos de incertidumbre. Tengo entendido que la fe recta proviene en parte de comprender lo que Shifu dijo, en Zhuan Falun: “Zhen-Shan-Ren, este tipo de característica, es el parámetro para evaluar lo bueno y lo malo dentro del universo”, “Lección Primera, Zhuan Falun”.
Es difícil avanzar basado solo en la fe recta mientras uno se cultiva en la incertidumbre. Pero el nivel de dificultad corresponde a la poderosa virtud que acumularemos. Me recuerda a la pieza de baile de 2018 de Shen Yun “Despertar”, donde un soldado trabaja en las cuevas de Mogao, pintando murales de escenas celestiales en soledad en arrepentimiento. Perseverando con solo un corazón piadoso pero cansado contra las dificultades, los deseos y lo mundano de la vida. Movidos por su fe y perseverancia, los seres divinos iluminan la cueva con su presencia recompensándolo con una escena celestial.
El incidente antes mencionado también me recuerda las últimas líneas del podcast de Shen Yun para Dunhuang, la pieza musical de 2017 para “Despertar”, “Los antiguos creían que las deidades se revelarían a los fieles. A su vez, los fieles tienen el deber sagrado de compartir lo que presencian, que hay más en la vida de lo que parece”. ¡Espero que todos se beneficien de esta conferencia y compartan para inspirar más diligencia unos en otros!
Lo que he escrito es mi comprensión limitada, por favor señalen cualquier cosa que no sea apropiada.
Gracias Maestro, gracias compañeros practicantes.
Heshi.
Thành thục từ trong quá trình tu luyện và trưởng thành
Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!
Tôi là một học viên trẻ 18 tuổi ở Úc. Mặc dù tôi sinh ra trong một gia đình tu luyện, nhưng mãi đến lúc 13 tuổi tôi mới thực sự hiểu tu luyện là gì. Trước thời điểm đó, tôi đã dừng tất cả các hoạt động liên quan đến Đại Pháp cho hơn một năm. Khi bắt đầu tu luyện và đã khai được những nhận thức sai lầm từ tuổi thơ, tôi bắt đầu áp dụng các yêu cầu của một người tu luyện thực sự lên bản thân mình. Tôi cũng bắt đầu tham gia nhiều hơn vào các dự án của Đại Pháp và cuối cùng đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn để động viên bản thân nhắm đến những tiêu chuẩn cao hơn, tất cả điều đó khiến tôi nhận ra giá trị của việc thử thách bản thân. Kết quả là tôi đã hiểu biết sâu sắc hơn về tu luyện và mong muốn chia sẻ những điều đó với mọi người.
- Vượt trên cả những yêu cầu cá nhân
Năm nay Thần Vận dự định sẽ trình diễn 20 buổi tại Sydney, Úc. Số lượng vé cần phải bán là nhiều nhất ở bất kỳ thành phố nào ở Úc, vì vậy cần có thêm người giúp để bán vé.
Tôi vừa tốt nghiệp phổ thông trung học và có bốn tháng nghỉ hè. Tôi đã có thể chọn dành thời gian đó để nghĩ ngơi sau 12 năm học, nhưng tôi quyết định làm tình nguyện viên để giúp quảng bá Thần Vận ở Sydney. Lần đầu tiên tôi giúp đỡ bán vé cho Thần Vận là mùa trình diễn năm 2019 và nó bắt đầu như một bước nhảy vọt trong chính tín của tôi. Bởi vì tôi chỉ mới 17 tuổi, tôi đã miễn cưỡng thử nó, nhưng tôi thấy rằng việc bước ra khỏi vùng thoải mái của mình đã giúp tôi tiến bộ nhanh hơn. Năm nay, kế hoạch của tôi là ở cùng với bà tôi ở tại Sydney và giúp Thần Vận trong một tháng rưỡi đó. Tôi thật là may mắn vì cha mẹ tôi cũng là những học viên cho nên họ sẵn sàng trả tiền cho chuyến bay của tôi đến Sydney. Bởi vì tất cả các chi phí là được chi trả bởi cha mẹ và bà của tôi. Tôi rời nhà với một tư tưởng kiên định là tôi đến đó để trải nghiệm bất kỳ khó nạn, sẽ không có chuyện vui chơi; chỉ là toàn tâm toàn ý trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh. Trong suốt thời gian ở Sydney, tôi đã phải đối diện với rất nhiều khó khăn, những việc đó đã thực sự khảo nghiệm chính tín của tôi. Những thử thách về tinh thần và thể chất đã đẩy tôi đến giới hạn của mình. Trong những ma nạn đó có hai trường hợp đặc biệt nổi bật để khảo nghiệm mức độ chịu đựng tối đa của tôi; và khi vượt qua tôi nhận ra rằng tôi đã vượt qua được yêu cầu của chính bản thân về chính tín và nhẫn nhịn.
Trường hợp đầu tiên là trong vài tuần cuối cùng của tôi ở Sydney. Chúng tôi thiếu học viên để làm các dự án khác nhau để quảng cáo Thần Vận và tôi đã được yêu cầu để xem liệu tôi có sẵn sàng đến các khu kinh doanh thượng lưu trong xã hội để giới thiệu Thần Vận. Tôi đã quen với việc bán vé ở những trung tâm mua sắm mặc dù kết quả không khả quan cho lắm. Suy nghĩ về việc tìm đến giới thượng lưư của xã hội làm cho tôi thấy bất ổn. Lại một lần nữa tôi miễn cưỡng để bước ra khỏi vùng thoải mái của mình. Mặc dù nó tương tự như giới thiệu Thần Vận tại trung tâm mua sắm, những người này chắc chắn có địa vị xã hội cao hơn. Tất cả các loại sợ hãi và mối quan tâm che mờ suy nghĩ của tôi. Tôi lo lắng là mình sẽ làm hư chuyện. Tôi đã có một chấp trước mà tôi cần phải đối diện . Tôi nghĩ là lúc đó đa phần tôi cảm thấy rằng ở một mức độ nào đó là tôi lệ thuộc vào sự thương hại của những người tôi gặp. Sau nhiều đắn đo, tôi buộc mình phải đồng ý. Đó là một tình huống mà tôi cảm thấy rằng mình sẽ thất bại, nhưng tôi vẫn chọn tiếp tục bởi vì tôi biết rằng từ quan điểm của người tu luyện thì sự hy sinh không thể so sánh với những gì mình nhận được.
Khi chúng tôi đến tòa nhà đầu tiên và bắt đầu làm việc, ngay lập tức tôi không muốn tiếp tục nữa, nổi lo sợ làm hư chuyện và chấp trước mà tôi phải đối diện đã nổi lên. Đây là lần đầu tiên trong tất cả các thử thách mà tôi đã đặt bản thân mình vào, tôi đã nghĩ rằng tôi không thể nào ép bản thân tiếp tục được nữa và muốn nói với cô đồng tu đi cùng là tôi không thể làm tiếp được nữa. Nhưng tôi đã dùng tất cả chính niệm của mình để chống lại chấp trước của bản thân và tiếp tục công việc. Tôi đã đi làm việc này nhiều lần và mỗi lần tôi đều phải đối diện với cùng một tâm sợ hãi và một tâm trạng nặng nề, nhưng mỗi lần như vậy sau đó nó lại nhẹ bớt đi. Quyết định tiếp tục để làm công việc này là một quyết định rất khó khăn. Tôi đã phải lý giải suy nghĩ của bản thân và tự mình kiên trì vượt qua. Một trong những đồng tu đi cùng đã nói rằng công việc này cũng giống như “vân du” mà Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân.
“Các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải. Nó coi bản thân là người luyện công, dàn xếp tốt quan hệ với người ta, giữ vững tâm tính, không ngừng đề cao tâm tính, những dụ dỗ từ các loại lợi ích nơi người thường đều không làm nó động tâm;” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân )
Tương tự như “vân du”, chúng tôi đi từ văn phòng này sang văn phòng khác để giới thiệu Thần Vận cho những người khác nhau. Một số người đón nhận, nhưng một số thì tỏ ra lạnh lùng, khi chúng tôi bị từ chối hoặc bị phớt lờ thì tôi cảm thấy bị mất mặt và khi đó tâm tính của tôi bị dấy động. Tôi thấy toàn bộ quá trình này rất là cam go, tôi đã đặt mình vào một hoàn cảnh mà mình có thể bị mất mặt, nhưng một khi nó đi qua, tôi nhận ra rằng tôi đã loại bỏ được một tầng của chấp trước. Khi tôi quay lại trung tâm mua sắm, tôi cảm thấy vững vàng trước nhiều tình huống xảy ra để khảo nghiệm tâm tính của mình. Thông qua trải nghiệm này, tôi đã thành công trong việc vượt qua giới hạn của chính mình.
Trường hợp thứ hai là khảo nghiệm về đức tin của tôi đối với Sư phụ. Năm ngoái, tôi giúp đỡ phục vụ khi Thần Vận đến, tôi đã trở thành nạn nhân của nghiệp bệnh nặng và nằm trên giường cả tuần. Đã có lúc tôi bị mất hết cảm giác cân bằng và trong một tuần tôi đã bị sụt năm kí. Năm nay tình trạng tương tự đã xảy ra. Một lần nữa, nó bắt đầu với cơn đau đầu vào buổi sáng khi tôi đi giúp đỡ ở hậu trường. Cả hai lần tôi đã chịu đựng đến chiều và tôi đã mất hết sức lực trong cơ thể. Năm ngoái khi trả nghiệp, tôi đã quyết định chờ đợi và không phủ nhận sự can nhiễu của cựu thế lực. Vì vậy việc trả nghiệp đã kéo dài trong vài tuần. Năm nay, khi tình huống tương tự lại xảy ra, thì chính niệm của tôi mạnh mẽ hơn. Khi tình huống trở nên xấu đi, tôi bắt đầu phát chính niệm để phủ nhận hoàn toàn sự an bài của cựu thế lực. Khi tôi bắt đầu bị mất sức, tôi vẫn kiên định trong tâm, “Tôi là đệ tử Đại Pháp và không gì có thể lay chuyển được tôi” mà không có một chút nghi ngờ nào hết. Với niềm tin kiên định vào Sư phụ, tôi thay thế cho sức lực bị mất đi trong thân thể bằng chính niệm và ý chí mạnh mẽ. Nếu không có chính niệm, tôi sẽ không có khả năng di chuyển, chứ đừng nói đến việc tự mình đi lên nhiều tầng cầu thang để đến căn tin. Ngay cả khi tôi không chắc chắn khi nào ma nạn này sẽ kết thúc, tôi không quan tâm về nó vì tôi hoàn toàn tin tưởng vào Sư phụ. Đó là khảo nghiệm tối hậu về ý chí của tôi, với sự khích lệ của các đồng tu xung quanh tôi, một ma nạn kéo dài trong năm tuần ở năm ngoái giờ đây đã kết thúc trong vòng năm giờ. Ma nạn này đã cho tôi thấy sức mạnh của chính niệm và tôi có thể thúc đẩy bản thân mình đến mức nào.
Thời gian của tôi ở Sydney đã hoàn toàn mang tôi ra khỏi vùng thoải mái của mình khi mà tôi bị đưa vào một môi trường khác. Nó khiến tôi nhận ra tầm quan trọng của việc tích cực thúc đẩy bản thân làm tốt hơn trong mọi hoàn cảnh và quan trọng hơn là chúng ta có thể xử lý những hoàn cảnh khó khăn đến mức độ nào. Khi đối mặt với những thử thách, chúng ta có thể củng cố đức tin và chính niệm của mình và ngộ ra những thể hội mới.
- Niềm tin và động lực
Trở về từ Sydney, tôi trở lại môi trường mà tôi quen thuộc nhất. Nhưng chính môi trường này đã mang đến một thử thách khác. Tránh xa nóng bức và áp lực, môi trường này ít thử thách hơn và do đó các chủng chấp trước khó phát hiện hơn. Trong khung cảnh thoải mái này, tôi phải đấu tranh với chính mình nhằm duy trì sự siêng năng và cấp bách mà tôi có khi tôi ở trong một môi trường tập trung tu luyện. Trở về nhà, tôi chắc chắn không tránh khỏi bị phân tâm. Tôi đã phải bắt kịp những bài tập của trường đại học mà tôi đã bỏ lỡ, vì vậy có một sự khác biệt lớn về điểm xuất phát so với khi tôi ở Sydney. Tôi dần dần bắt đầu cảm thấy ít động lực hơn để làm bất cứ điều gì hữu ích, và kỷ luật tự giác của tôi bắt đầu bị xói mòn. Sư phụ đã nói trong bài “Giảng Pháp tại Manhattan” rằng,
“Do đó tôi nói rằng, dẫu rằng phương thức tu luyện nới lỏng này xem ra không có điều lệnh, không có giới luật, không có nội quy chế độ, không có người ước [chế] [câu] thúc chư vị; nhưng mà yêu cầu lại hết sức cao; là vì chư vị phải tự mình ước thúc chính mình, chư vị phải tự mình đạt đến tiêu chuẩn. Chính vì trách nhiệm lớn, tu được cao, xã hội nhân loại lại sẽ không xuất hiện ma lớn đến như thế đến trực tiếp gây rắc rối cho chư vị.'” (“Giảng Pháp tại Manhattan”, Giảng Pháp tại các nơi X)
Vấn đề này càng trở nên rõ rệt hơn với sự bùng phát của vi rút Trung Cộng dẫn đến việc cách ly trên toàn thế giới. Trong môi trường an nhàn và chấp trước của sự lười biếng, mọi người đều bị khảo nghiệm. Lúc đầu, tôi không thể duy trì được tiêu chuẩn ít nhất một giờ tập mỗi ngày. Phần lớn thời gian tôi thức dậy lúc tám giờ sáng và dùng điện thoại thêm 40 phút nữa cho đến khi tôi ra khỏi giường. Thay vì thực hiện các bài công pháp, “sự nghỉ ngơi” của tôi sẽ là chợp mắt một chút hoặc dành nhiều thời gian hơn cho điện thoại. Tôi muốn làm tốt hơn và tôi biết mình phải làm tốt hơn. Vì thiếu đi môi trường tập trung vào tu luyện thể chất, năng lực tự kiểm soảt của bản thân suy yếu dần, và chỉ có chống lại những tư tưởng vô định thì tôi mới đảm bảo rằng tôi sẽ tôi tiếp tục làm những điều cơ bản mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Khi tôi đang cố gắng cải thiện, Sư phụ đã sắp xếp một sự cố xảy ra để khai sáng cho tôi.
Mọi chuyện bắt đầu vào đầu tháng ba khi một học viên trẻ người Mã Lai liên lạc với tôi khi tôi đang học Pháp với một số học viên trẻ khác trên mạng. Anh ấy để lại chi tiết liên lạc của anh ấy và khi tôi liên lạc với anh ấy, anh ấy nói rằng anh ấy đang tìm kiếm các học viên trẻ để học Pháp cùng nhau bằng tiếng Hoa. Thật không may, vì chúng tôi đều đến từ Úc, nên các chia sẻ của chúng tôi đều bằng tiếng Anh nên anh ấy đã không gặp may. Sau đó chúng tôi vẫn thỉnh thoảng liên lạc, và anh ấy hỏi xin lời khuyên về cách phối hợp các học viên trẻ. Một ngày nọ, anh ấy hỏi liệu anh ấy có thể thêm tên tôi vào một nhóm trò chuyện giành cho các học viên trẻ người Hoa ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương không, và tôi đã đồng ý. Điều này dường như đã được an bài vì nó đúng vào thời điểm mà chúng tôi chuẩn bị tổ chức hội nghị chia sẻ kinh nghiệm này cho các học viên trẻ. Vào khoảng một tuần sau, bỗng dưng, một trong những thành viên của nhóm người Đài Loan đã liên lạc với tôi và hỏi tôi có biết một học viên trẻ khác không. Tôi thật sự bị sốc. Tôi biết người học viên trẻ tuổi mà anh ấy đã đề cập đến bởi vì vài năm trước chúng tôi đã từng học Pháp cùng nhau trên mạng. Cô đã chuyển từ Mã Lai đến Tasmania, một hòn đảo của Úc để học tập. Vào lúc cô ấy chuyển đi, cô ấy đã liên lạc với tôi, hỏi liệu có học viên nào ở Tasmania không. Thật không may, không có bất kỳ học viên nào có thể liên lạc ở đó, vì vậy cô ấy sẽ ở một nơi xa xôi không có gia đình và không có học viên. Thật không thể nào ngờ, có thể kết nối với cô ấy một lần nữa sau nhiều năm là một minh chứng đáng kinh ngạc của mối quan hệ tiền định.
Sự cố này nhấn mạnh rằng ngay cả trong thời gian cách ly, nơi đại dịch ngăn cách các học viên chúng ta, chúng ta vẫn kết nối với nhau thông qua các mối quan hệ nhân duyên do Sư phụ của chúng ta đã an bài. Là đệ tử Đại Pháp, chúng tôi cùng nhau bước đi trên con đường tu luyện và Sư phụ cũng không ngừng chăm sóc chúng tôi. Việc thiếu một môi trường tu luyện thể chất không có nghĩa là chúng ta có thể buông thả trong tu luyện, và đức tin của chúng ta không nên bị dao động khi mọi thứ xung quanh chúng ta dường như trì trệ và thông lệ.
Sư phụ đã nói trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ Quốc 2015” rằng,
“Quá khứ giảng rằng, quay mặt vào vách chín năm, quay mặt vào vách cả đời, chịu khổ trong tịch mịch; ở chùa, trong rừng núi, không tiếp xúc xã hội người thường mà chịu khổ, có tịch mịch hay không? Chư vị chưa hề như thế, vậy mà có những người chê chán thời gian dài; xưa nay tu luyện nào có ngắn thế này, chính là [do] tự mình không tinh tấn; hơi động một chút can nhiễu, bèn quên mình là đệ tử Đại Pháp rồi. Chư vị biết chư vị tu là cho ai? Là cho danh của chư vị? Là cho uất hận của chư vị? Là cho chấp trước trong tâm chư vị? Là cho thân nhân chư vị? Là cho những việc mà chư vị chấp trước vào? Đang tu cho những việc mà chư vị không buông bỏ nổi kia ư? Đó không phải đúng chính là những thứ phải vứt bỏ đi sao? “
Vụ việc tình cờ đến vào thời điểm tôi đang nghĩ cách giúp đỡ các học viên trẻ. Tôi đã muốn chia sẻ với hy vọng rằng tôi có thể giúp các học viên trẻ trở nên có động lực trong thời gian như thế này. Mặc dù thực tế là tôi cảm thấy mình không làm tốt nhất, nhưng tôi thành thật cảm thấy rằng Sư phụ đã sắp xếp sự cố này để mang lại lợi ích cho tôi và tôi cảm thấy rằng đến lượt tôi có trách nhiệm giúp đỡ người khác bằng cách chia sẻ. Nó làm tôi nhớ đến câu nói tu luyện trong Chuyển Pháp Luân, “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”.
Hồi tưởng lại về trạng thái không tinh tấn của mình, bây giờ tôi nhìn vào “động lực này” ở một khía cạnh khác. Thay vì xem nó là động lực tích cực để hoàn thành công việc, giờ đây tôi thấy nó chỉ áp dụng cho người thường. Đối với người tu luyện, nó được gây ra bởi cảm tính và đó là một trở ngại trong tu luyện của chúng ta. Người thường có thể được thúc đẩy để làm một cái gì đó nếu nó phù hợp với tâm trạng của họ hoặc nếu họ thích làm điều đó. Ngược lại, là người tu luyện Đại Pháp, chúng ta không nên sử dụng cảm tính để xác định liệu chúng ta sẽ làm gì đó hay không. Có thể là người tu luyện, là một sinh viên, một chuyên gia trẻ tuổi hoặc thực hiện bất kỳ vai trò nào khác, chúng ta có trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ bằng hết khả năng của mình. Thay vì làm việc bởi vì chúng ta có động lực, nó nên xuất phát từ sự hiểu biết lý tính của chúng ta về Pháp. Chúng ta không nên không có động lực khi chúng ta nhận thấy khung cảnh xung quanh chúng ta là trần tục và trì trệ. Và để loại bỏ đi chấp trước này đòi hỏi phải có chính tín để hướng dẫn chúng ta trong những lúc không chắc chắn. Thật rất khó để tiến về phía trước khi chỉ dựa vào chính tín trong khi tu luyện trong sự vô định. Nhưng mức độ khó sẽ tương xứng với uy đức mà chúng ta sẽ đạt được. Nó làm tôi nhớ đến điệu nhảy của Thần Vận, năm 2018, “Thức Tỉnh”, nơi một người lính đi lang thang trong hang động Mogao, vẽ tranh trên tường về những cảnh thiên đường trong sự cô độc và sự ăn năn. Kiên trì chỉ với một trái tim thành kính nhưng mong mỏi chống lại những khó khăn, ham muốn và sự trần tục của cuộc sống. Cảm động bởi đức tin và sự kiên trì của anh ta, những thiên thần đã thấp sáng hang động bằng sự hiện diện của họ để thưởng cho anh ta một cảnh tượng thần thánh.
Sự cố được đề cập ở trên cũng khiến tôi nhớ đến những dòng cuối cùng trong podcast Thần Vận về “Đôn Hoàng”, thuộc tác phẩm âm nhạc của Thần Vận năm 2017 “Tạc Tượng”, “Người xưa tin rằng các thần phật sẽ hiển lộ bản thân họ cho các tín hữu thấy. Đáp lại các tín hữu có một nhiệm vụ thiêng liên là chia sẻ những gì họ chứng kiến cho người khác biết, rằng có nhiều thứ khác hơn nữa trên đời mà mắt thường không nhìn thấy được.” Tôi hy vọng tất cả mọi người đều được đề cao qua Pháp hội này và chia sẻ để truyền cảm hứng cho nhau càng tin tấn hơn nữa!
Trên đây là sự hiểu biết hạn chế của tôi, xin các đồng tu vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Con cảm ơn Sư phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu!
Hợp Thập!
*Original language.